THƠ TRẦN TUẤN KIỆT



TRĂNG XUÂN THU

Ví mà có chán đời

lên núi nhìn chim bay

chưa chắc lòng đã thỏa

vì thiếu một bóng người

ví mà có ước vọng

về biển ngóng triều dâng

chưa chắc lòng đã thú

vì thiếu một vầng trăng

tôi nhìn chiếc lá bay

dửng dưng như cuộc đời

gió đông chừng đã lạnh

áo nàng ôm lấy vai

tôi mơ chuyện đời xưa

ồ ! dường như đã gặp

nàng ngày trước quay tơ

trong mùa trăng hiu hắt

nay tôi nhớ đến nàng

thắp cao ngọn đèn sáng

ôi ngàn năm ngàn năm

cớ sao buồn vô hạn

tôi ngồi hết buổi chiều

khói luồn bên quán nhỏ

xa mù mây bay theo

không biết lòng mờ tỏ

mai tôi về sau núi

mà cất am tị trần

vẽ hình nàng bên gối

ngồi ngắm suốt mùa xuân

mai tôi về sau núi

suốt đời ngắm ánh trăng

tôi ngồi yên từ đó

trong bóng sáng mơ màng

tôi ngồi yên từ đó

cầu nguyện áng mây trời

vầng trăng huyền diệu lắm

xin mây dừng lại thôi

tôi nghe tiếng hát nàng

văng vẳng lùa mây trôi

và lùa cả hồn tôi

trỡ về trong dĩ vãng

từ đó hỏi trăng rằng

mai này trăng của ai

không gian vừa khẽ động

buông ra tiếng thở dài

NHẠC THỜI GIAN

Khuya vắng dạo Hạc cầm

Nào thiếu bạn tri âm

Từ ẩn vào thiên cổ

Thời gian ửng tiếng đàn

Nhẹ ru đôi cánh mỏng

Khe khẻ động ngàn thu

Ngủ say bên bờ nước

Sóng lớp giăng sương mù

Hạc ơi dừng cánh lại

Nghìn trùng mây trắng bay

Người đâu kim cổ đó

Hóa thành Hạc bên trời





BÊN SÔNG TRẦN GIỚI

Non thần xa cách ngàn xưa

Hạc về gợi tiếng sầu đưa muôn trùng

Bến bờ sóng lớp mênh mông

Trăng khuya vàng rụng mấy tầng trời xa

Con thuyền giọng hát đêm qua

Ngỡ như Thần Hạc ngân nga giữa trời

Giòng sông chảy lạnh về khơi

Mộng trường sinh cuộn bến đời ngược xuôi

NIỀM HOAN HỈ

Trăng say đêm tỏa sáng

Bừng vui đón hạc về

Lòng sông sâu vô hạn

Bóng Hạc động hồn khuya

DẠO CHƠI

Bảy miếu năm hồ mây dạo chơi

Độ bao nhiêu trí tỉnh bao người

Thi thiên tinh thể nào ai biết

Giữa bóng vườn xanh hạnh sáng ngời

HẠC ĐẬU

Bến hồng bóng hạc về khuya

Nghe như băng giá trời chia bến bờ

Trăng sao thu khói tỏa mờ

Nhành cao Hạc đậu bên bờ lau không

GIẤC MƠ NÀO

Đêm khuya dạo khúc Hạc cầm

Gió thu mát dãy sông Ngân bến bờ

Trời đầy mộng với cung tơ

Nỉ non xa vắng bụi mờ thinh không

Tóc mây ai vuốt nên giòng

Thơ bay cánh Hạc lượn vòng thời gian

Lửa hương về với cung đàn

Giấc mơ thế kỷ muộn màng về khuya

MÙA GIÓ THU NÀO

Em theo mùa gió thu nào

Để quên nửa giấc chiêm bao đêm rằm

Ta về còn nửa vầng trăng

Điểm trang mặt ngọc âm thầm bên hoa

Hạc từ viễn phố rời xa

Mênh mông trời đất sương pha ít nhiều

HÌNH BÓNG MẸ QUÊ

Lưng gầy lạnh gió đầu thu

Tóc bay theo khói sương mù bãi xanh

Cồn tiên sóng lớp vây quanh

Năm mươi năm đã dấu hình mẹ xưa

Đông buồn ngày ấy bơ vơ

Lệ không chảy động hồn thơ giữa hồn

Chiến tranh khói lửa chập chùng

Biết đâu nội chiến quê hương oan cừu

Thanh bình khúc hát vu vơ

Đêm nay nhớ mẹ bên bớ lau không

Cồn tiên bóng hạc lượn vòng

Sầu riêng cúi mặt đôi giòng lệ sa