THƠ TRẦN TÚÂN KIỆT 02
XUÂN NHỚ BẰNG HỮU
Bạn về đây tóc điểm sương
bao năm lưu lạc quê hương đất người
bạn ta còn được mấy người
thương nhau dẫu ở bên trời càng thương
xa xăm cách một đường gươm
gần như lằn chớp mưa nguồn ngàn khơi
bạn thân nay cũng vắng người
bạn còn chí cả Tây Đông
mối sầu sông núi vẫy vùng cõi xa
ta ngồi ngậm bút quê nhà
gởi vần thơ mọn xót xa khôn hàn
xuân kia mai đã nở vàng
mùi hương cúc cũ qua tràn đại dương
nắng xuân hoan lạc ngùi thương
gởi tình thương nhớ nhớ thương bao người
EM HÁT
Em hát trong rừng sao
Tôi ngủ dưới cội đào
Chợt mùa đông tuyết phủ
Biết tìm em nơi nao
MÙI TẢ ĐẠO
Anh khổ hạnh trong đời tục lụy
Anh trầm tư trong thế giới vô cùng
Lời đã gởi vào gió ngàn mây nổi
Chút ưu sầu nhân loại giữa quê chung
Anh nhìn thẳng vào mặt Người-Lịch sử
Những vết thương đau khổ đã đời đời
Những tranh đấu kiêu kỳ vì quyền lực
Những cỗ bàn máu mủ quá tanh hôi
Có những phút thần tiên như chú khỉ
Trộm bàn đào nhậu thừa thãi rượu tiên
Có những cơn sầu mình đuôi cứ mọc
Dưới năm hòn núi Phật tổ đè nghiêng
Anh cứ thấy trần gian nhiều mộng ước
Vẫn như ngựa kỳ hí lộng đêm khuya
Tôi xin đặt hai bàn tay ô trược
Khoát tạ từ mộng huyễn giữa cơn mê
Để một nửa trái tim đời cạn máu
Trên đỉnh trầm thiên cổ núi Tu-di
Còn một nửa say mê mùi tả đạo
Tôi yêu em điên đảo lối đi về
BÊN GIÒNG SÔNG THỊ NGHÈ VỚI EM
1- Bên dòng sông Thị Nghè
Ta nào phải khách viễn du
Mà sao hồn thao thiết
Như dòng nước trôi xuôi
Ôi cuộc đời
Cứ bềnh bồng như dòng nước
Xanh đen buổi hoàng hôn
Sớm vơi đầy
Chiều lại đầy vơi
Lòng ta buồn vô hạn
Như dòng sông mải miết
Ngoài ba mươi năm
Cứ sớm chiều đầy vơi
Dãy nhà kia đã biến mất
Tường phố mọc lên san sát
Những người cũ chẳng còn ai
Thời gian theo dòng sông
Tất cả đều đổi mới
Phất phơ ngọn cờ nhuộm hoàng hôn
Một ly cà phê buồn
Cô bán hàng cũn cỡn
Đùa nói nhấp nhô
Như sóng gợn bên dòng
Tối đen thăm thẳm
Hàng tơ liễu hôm nào đổi thay
Dãy bằng lăng tím thay vào
Hai bờ sông nào ai để tâm
Nhớ ngày xưa
Giành giật từng khu phố
Anh chiến sĩ hôm nào
Còn đội mũ thủy quân
Tóc râu bạc lưa thưa
Vừa vụt qua đường
Ôi Thị Nghè đổi thay
Sao lòng ta xa lạ
Không phải là viễn khách
Chiều nay ngồi bên nàng
Kể chuyện xưa rưng rưng ánh mắt
Mà không còn giọt lệ nào
Giờ đây chiều Thị Nghè
Không bao giờ ta khóc
Nàng ngồi lặng yên
Trong gió lạnh lùng
Bên giòng Thị Nghè mông lung
Đổi thay vô cùng
Lá điệp lá bằng lăng
Đua nhau rơi như mưa bay
Trên tóc rối nàng
Trên mái đầu hoa râm khô héo của lòng ta
Mùa xuân còn… nửa tháng
Như đến từ đêm qua
Đến từ cơn gió lạnh
Đến từ giọt sương sa
Em bé nghèo bên phố
Ngửa mặt ngóng lầu cao
Đàn gái thơ đùa nghịch
Kéo tay nhau trò giỡn sóng
Thứ sóng đen đặc sông Thị Nghè
Đã bềnh bồng trôi
Cuốn phăng vết thương
Cả người chiến binh ngày nào
Vào đêm dài tịch mịch
_ Thôi về đi em
Thị Nghè sao cô quạnh
Khi mùa Xuân mới sang
2- Về em chiều cuối năm
Nhớ đến người Saigon năm cũ
Nhớ đến chiến trường xưa
Trong giòng đời lam lũ
Bên giòng sông Thị Nghè
Anh kể em nghe
Từ binh đao tàn cuộc
Có người lính tử chiến ngoài chiến trường
Có người lính tự vận nơi phố phường
Trong vô cùng đơn độc và đơn chiến
Bên giòng sông Thị Nghè
Bao thân người ngả xuống
Lặng lẽ cuốn trôi
Ta vẫn còn đây một Vạn lý trường thành
Đang xây bằng danh dự
Của giòng giống Việt Nam
Em ơi bên giòng sông
Chiều cuối năm tê tái
Em khép tà áo xanh
Chiếc áo ấm mỏng manh
Trong một chiều rét đậm
lạnh căm tù hãm
Còn biết bao biến đổi
Đang diễn ra hai bên bờ sông Thị Nghè
Còn biết bao nỗi buồn
Của đám dân nhỏ nhoi
Anh nói với em
Về tự do và nhân quyền
Là chuyện đơn giản nhất của loài người văn minh thế giới
Một chút đó thôi
Không hề hiện hữu
Còn bao nhiêu điều khuất lấp
Bao nhiêu thô bạo
Bao nỗi bất bình
Em ơi lắng nghe
Giòng sông Thị Nghè lên tiếng nói
Hai bờ kè đá
Bên giòng sông rác rưởi
Càng nhàu nát cho buổi chiều
Cô quạnh
Buổi chiều cuối năm
Của lịch sử giòng sông đen thẳm
Như một con rắn hổ đen ngòm
Bao một vòng qua bến Saigon
Đang nuốt trôi những chìm đắm mịt mùng
Của một nửa thế kỷ bạo hành
Vẫn còn trôi biền biệt
Còn đen ngòm chưa có một giòng trong
Nhưng em ơi lắng nghe
Có làn gió mát từ xa xăm
Hay tự tinh kỳ nào
Phất qua giòng sông
Như lên tiếng hát thầm thì
Bên giòng sông
Chiều thứ bảy buồn vui
Lẫn lộn như làn gió bên sông
Nhìn xa xăm
Chòm mây trắng ấy bay về đâu hỡi em
Bên giòng Thị Nghè còn bao nhiêu điều trắc trở
Mà giòng sông muốn đổi thay em ơi
LẠC ĐẠO THI 1
Ta về tụng lạc đạo ngôn
Trường thi bất tử suối nguồn thiên thu
Em qua ngàn bến sông sầu
Tiếng chân lục lạc khoe màu huyền vi
Ta về tụng lạc đạo thi
Nghe vui với cảnh hàn vi khôn cùng
Trần gian có gió kiêu hùng
Trăng xanh hố thẳm muôn vàn tai ương
Em đi qua mấy độ đường
Tóc bay dưới ánh tà dương hôm nào
Em về cây lá xôn xao
Ngàn trùng sự thế chiêm bao lạ lùng
Em về tô lục chuốt hồng
Thân son huyền hỏa nét thần hoa dung
Vì em lệ đổ khôn cùng
Biển trôi hoa rụng mấy vùng máu xương
Vì em thành quách dựng lên
Trường giang dội bóng triều thiên hải hồ
Vì em anh dựng cơ đồ
Nước non hư ảo lô xô sóng cồn
Em còn đứng bến giang thôn
Còn nghe cát đá khua buồn thiên nhiên
LẠC ĐẠO THI (2)
bàn chân mặt đất âm thầm
còn nghe lục lạc vọng âm nghìn đời
đêm nào em bước lẻ loi
dấn thân trong cõi luân hồi thế gian
bước thân lạc lõng dung nhan
nụ cười nghe động thiều quang bao giờ
em đi trăng nước mơ hồ
đìu hiu mặt nhật bến bờ huyền vi
ta về ngâm lạc đạo thi
cùng em dạo hội tường vi lục hồng
khuya nào trời nổi gió đông
mùi hương xuân sắc ấm nồng hồn ta
em về lục lạc ngân nga
như cùng huyền thất bay xa nghìn trùng
lệ vàng rơi rụng hoàng hôn
mê cung huyền hoặc cung thương mơ hồ
thượng thiên thần đế bơ vơ
rượu sầu chất ngất buồn xưa thuở nào
bàn chân động giấc chiêm bao
bước chân sếu nhảy nhẹ vào càn khôn
Em lang thang mọi nẻo đường
Cổ chân lục lạc reo buồn vì ai
Thế gian sầu lụy phơi bày
Quả tim nhân ái nhịp bài trường ca
Ta về ta lại ngân nga
Cùng em chia nhịp thiết tha với người
LẠC ĐẠO THI 3
hôm qua song thoại mà chơi
ngày nay hội thoại với đời làm vui
kìa em chan chứa nụ đời
mắt nhìn hoa nở bên trời vong nhân
thiên nhiên gió bão xoay vần
bụi mờ nhân ảnh phân vân làm gì
êm đềm khúc lạc cầm thi
mùi hương huyền hỏa bủa vây quanh hồn
nghe thầm bước dội em lên
triều sông biển tụng phiên buồn tịch liêu
lạc thi ngâm ngợi giữa chiều
buổi hoàng hôn xuống càng yêu bóng tà
Em cùng nhật nguyệt hòa ca
bỏ quên hố thẳm phồn hoa hôm nào
bóng gầy vóc hạc chiêm bao
mấy xuân thu để lệ dào dạt bay
lối đi gió động bờ cây
vai nghiêng nón nhỏ hao gầy vì thu
cờ ai vàng võ trong mù
khói sương che phủ mịt mờ tàn quân
nỗi buồn khói tỏa thu không
ánh sao định mệnh phiêu bồng với thơ
LẠC NGÔN THI 4
Khúc ca nhân loại ngày nào
đại đồng nhất thể xôn xao cõi đời
âm dương đổi mấy cuộc cười
hào hoa khép lại vành môi đượm hồng
anh còn quảy ngọn thu phong
mà nghe trường kiếm lạnh lùng thép xanh
bút ngời hởi dạ trời xanh
đời vui dạ hội khuynh thành về đâu
thiên tiên thần đế nhiệm màu
giữ thay ta khúc hát sầu bay cao
em đi vườn cũ khuya nào
nhớ em trăng gió tiêu dao cũng sầu
lục lạc nào động đêm thâu
thức hồn thiên cổ phai màu cổ kim
LẠC ĐẠO THI 5
cây rừng mấy độ ra hoa
bụi vàng bay dưới bóng tà dương xanh
đường thu em bước nghịch hành
bước chân xuân nữ tâm tình nước non
em đi khơi lại suối nguồn
bãi xanh đón gió tinh sương ửng ngời
nghe chừng đêm thẳm về xuôi
trăng thiên cổ dựng lên ngôi nữ hoàng
bụi mờ thu mới lộn đàng
xa xăm gởi đóa mộng vàng tặng nhau
Hoa cỏ đêm Xuân
Hoa cỏ đêm Xuân mầu nhiệm quá
Tôi buồn tôi chẳng có yêu ai
Ai thương thi sỹ nhiều mơ ước
Tôi khác chi lau cỏ lạc loài
Tôi gửi hương tình xa viễn xứ
Ở tận phương trời mây viễn du
Ở đây chùa vọng hồi chuông sớm
Ai cố tìm tôi về công phu!
Trăng đã lên màu trăng vẫn sáng
Quê nhà trăng tối lắm em ôi!
Sao sa như mắt người cô phụ
Tôi kiếm tìm em suốt cả đời!
Tôi thấy mi người cong lá liễu
Tiếng người trong trẻo tợ pha lê
Người có theo trăng về đất ngoại
Gió thét mưa sa lạnh bốn bề!
Tôi vẫn nghe em buông tiếng hát
Thấy lòng em rộng rãi vô biên
Sự đời biến ảo như sao sớm
Em chớ u hờn lạc mất duyên
Phiên khúc sầu tư nhịp hải hà
Con đường “Thuỷ Mộ” lắm phong ba
Thiên thu nghe vẫn hồn ai lạnh
Ai oán ai hờn Tổ quốc ma
Hoa cỏ đêm Xuân mầu nhiệm quá
Tôi thương tôi nhớ biết bao là
Có một tình Xuân tôi đã trọn
Đem tặng cho người gió tuyết sa
Giờ khúc Trường Xuân vừa thổi lại
Trùng dương đại hải bớt phong ba
Ngọc châu trần giới xin trao tặng
Khi bóng em về Xuân với ta
Hoa cỏ đêm Xuân mầu nhiệm quá
Vì ai tôi để giọt thơ trào
Chén rượu đầu xuân mùa hợp cẩn
Đất trời bát ngát chuyện trăng sao
MÙA VU LAN
mộng vàng ai thếp màu son nhạt
kiếm khách mài gươm dưới nguyệt tàn
ta về trễ quá muôn năm trước
trống đồn bi ký cõi nhân gian
em đẹp còn đây dáng mỹ nhân
Tây Thi gái Việt sắc mê hồn
ta say tình sử thương thiên cổ
mấy nếp lâu đài rộn gót son
ấy ai cưỡi ngựa chơi vườn cũ
khua trống chiêng xưa bóng chập chờn
kìa xem trăng mộng thành thiên cổ
hoa lá vin cành điệp dưới thôn
Em đi lễ Phật Vu Lan mới
dạo chùa lễ Phật nức hương sen
cho anh gởi chút tình ân ái
về dưới Phật đài vui với Em
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (1)
Ta đã từng bảo sự Phi Thường vẫn có,
và những nhân vật phi thường vẫn xuất hiện để cứu nạn trần thế và lịch sử.
Trần Khánh Dư đã làm nên đại sự.
Từng gánh cả: Vũ trụ Kiền Khôn “xuống cõi đời”
Đó là lời nói của vị Chân thánh
Đó là cõi huyền nhiệm hình nhi thượng vừa hé mở
Khi ý thức người Đại Hùng đọ mặt với Tạo Hóa
Khi Tạo hóa vô ý thức trơ trơ
Trước Nghịch hành của lịch sử nhân loại
Bước nghịch hành đầy hiểm họa từ vũ trụ, từ bạo lực lịch sử hủy hoại
Từ những căn bệnh và nỗi khổ đau của loài người yếu đuối
Nhân vật Phi thường san bằng mọi đảo điên khổ nhục và bất bình
Tạo nên vinh quang và hòa bình trên mặt đất lầm than
Ta đã bảo rằng các người đừng sợ hãi
hãy ném cho chó ăn đi sự sợ hãi của các người
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (2)
Khi các ngươi nghe sét đánh xuống bên tai
Khi các ngươi đứng trên miệng núi lửa đang lở và phún xuất thạch tràn lan
Khi những cơn bão ngất trời hòa qua mặt địa cầu
Khi những vòi nước khổng lồ, những đợt sóng thần cao như núi Ngũ Hành Sơn, Trường Sơn xô ập vào phiến đất mong manh của ngươi đang sống.
Khi thân xác quá bé bỏng yếu đuối của ngươi đang hứng chịu những tai họa vô cùng của Tạo Hóa
Khi mà đất sụp dưới chân thành hố thẳm, núi đổ trên đầu các ngươi thành những nấm mồ vạn cổ
Các ngươi đừng sợ hãi điều gì
Vì định mệnh các ngươi là ở đó, nơi giờ phút đó, có nghĩa là sự bất lực coi như đã an bài.
Ta bảo các ngươi đừng sợ hãi điều gì
Khi mà cha mẹ vợ con và bản thân các ngươi chỉ còn da bọc xương, đen đúa như người thổ dân đang bị chà đạp trong cuộc tranh quyền lực
Đang bị chết đói và bệnh hoạn
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (3)
Chỉ nhìn thấy sa mạc hư không
Khi mà những đứa bé đang bị buôn nô lệ
Những người lớn làm tội đồ cho đám ngạ quỷ hung hãn thẳng tay tàn hại
Nơi mà sự vô lương được phơi bày đầy dẫy
Như một huy chương của tội ác
Được vinh danh nơi địa ngục
Nơi mà sự chênh lệch quá mức
Kẻ giàu sang hống hách
Kẻ nghèo khổ a dua phục dịch
Nơi mà tất cả những hoa trái đắng
đều được nẩy mầm trĩu quả
Và ánh sáng của màu địa ngục
Trải dài theo ngày tháng
Các ngươi phải sống cho ra sống
Chết cho ra chết ở cõi đời này
Vì tất cả đều bình đẳng
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (4)
Vì tất cả đều tự do
Vì tất cả đều làm chủ định mệnh mình
Vì tất cả đều chọn lựa và dấn thân
Trên lối đi độc đáo của mình
Vì các ngươi hằng lắng nghe tiếng vọng từ trong thâm tâm mình
Nguồn sống huyền bí và tràn trề năng lượng
Để tạo tác cuộc đời các ngươi và thế giới
Một ngày đen tối
Các ngươi nghe tiếng gọi của địa ngục
Ngoài thâm tâm các ngươi
Và các ngươi mải mê đi tìm
Theo chân lý của người khác
Các ngươi đánh lạc mất bản thân từ đó
Và tự làm mồi cho ngạ quỷ
Bây giờ ta kêu gọi các ngươi hãy ra đi
Tại sao chân như như gốc cây
Như sỏi đá lì lì chán ngấy
Ở một vùng khô hạn chán ngấy này
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (5)
Các ngươi phải trương buồm vượt đại dương
Sóng to gió lớn
Các ngươi có thấy sự đùa cợt của biển khơi và các sinh vật dưới đáy biển
Các ngươi phải bay vút lên ngoài khoảng chân không vô trọng lực và thăm hỏi Càn khôn vũ trụ
như những chuyến phi hành không gian
Về các khoảng u linh mờ mịt của thời hồng hoang
lịch sử
Những hành tinh lặn và nổi lên giữa vô cùng
Để một ngày nào chạm mặt với sự cô đơn, đơn độc giữa vô cùng
Để một ngày nào đó
Ý thức và Cảm thông được cuộc đời các ngươi vẫn là những bước Độc hành thiên lý
Và các ngươi sẽ tận hưởng được
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (6)
Nỗi buồn Chân Thực của đời mình
Như đứa bé thơ
Mùa Hè của Thế giới thực nấu nung
Thật bốc cháy khô khan
Cácngươi đừng như lũ bé thơ
Tìm những tình cảm tươi mát
Đã bị vùi trong chiếc lò nung vĩ đại
của nền
văn minh tro bụi
Các người có những máy tính tối tân
để tiêu khiển
Và những anh bạn robot chân hực
Đang chờ các ngươi khắp nơi để giải trí
Những căn bệnh của thời đại để tự diệt
Và những người yêu mang đầy mặt nạ son phấn để chiều chuộng tâm tình các ngươi
Ta đã nói các ngươi đừng sợ hãi
Mùa Thu và mùa Đông Xuân sẽ lại
Sự vận hành, chu kỳ của vũ trụ
Vơi bớt cõi khô hạn của lòng người
Và với ý thức của con người
Vũ trụ đã hiện hoạt từ buổi sơ khai
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (7)
Sơ thủy Thái hằng
Vũ trụ đã lên tiếng lên lời
Từ khi các ngươi nhìn trọn vào cõi vô cùng đó
Bây giờ ta bảo các ngươi rằng
Loài người là một hiện hữu kỳ diệu nhất
Của sự thành tựu vạn vật
Của Bà mẹ Thái thượng Thái cổ Thái hằng
Và sự huyền linh của vũ trụ
Đã thành hình tấm lòng xao xuyến của các ngươi
Và thân thể các ngươi là một cao quý và
thành tựu nhất
Của sự tối linh sáng tạo và quý hiếm
nhất của vật thể vũ trụ càn khôn
Những kẻ nào hủy hoại sự sống
Tội ác đó thuộc về ngạ quỷ
Sự khát đói của lẽ Chết đen tối
Ta bảo rằng cuộc sống vô cùng
phong phú
của tâm linh
Các ngươi phải vun xới hàng ngày
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (8)
Tràn ngập những hương hoa cỏ lạ thơm ngát vườn đời
Những kẻ nào mang ngôn ngữ hư vô
hủy hoại và nhuộm đen muôn ngàn hiện tượng sống
Để tạo thành tri thức chết yểu
Tàn phá cành xanh lá non của tâm trí
của tình người
Và mạo chứng lên những chân lý
nghiệt ngã
Đánh lạc trần giới chân thực này
Đó là kẻ ngụy thuyết
Ta bảo cho các ngươi
Cõi đời rất đơn giản và chân thực
Như gió mát mang hơi mát
Như tia nắng mang hơi ấm
Như tình yêu làm tăng hạnh phúc
Như lúa trổ bông
Như mưa bay nhẹ
Như tiếng hát ru của mẹ hiền
Bên khu vườn cây trái
Chỉ có những tấm lòng vĩ đại
Mới có những con người đơn giản
Và phụng sự lịch sử trần gian
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (9)
Và an vui với nguồn vui trần giới
Trần Khánh Dư đã nói như thế
Ta đã nói với các ngươi
Về bản chất trung thực
Ta không bảo các ngươi
Từ chối đạo lý và tôn giáo
Vì tôn giáo đã gìn giữ bao đời tư tưởng cổ nhân
Ta không bảo các ngươi vĩ đại
Vì tiêu diệt hết tư tưởng truyền thống
Để truyền bá sự ấu trĩ của mình
Các ngươi nhớ lấy
Khi nào người Á Rập còn giữ đạo Hồi
Khi nào người Ấn Độ còn giữ đạo Bà La Môn
Khi nào dân Anh còn giữ đức Tin Lành
Ta đã thấy lòng ta khinh miệt
Sự cuồng tín và dã man của tôn giáo
Mà con người chân thực đạo lý
Không bao giờ vọng động
Nhưng ta kêu gọi các ngươi
Cần một bình hoa trước sân nhà
Để thờ kính đất trời tạo hóa
Một bình hương ở bàn thờ
Để thờ phụng tổ tiên
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (10)
Đó là biểu hiện của chân lý Thần môn
Những nhà giảng và những lễ hội
Thăng hoa cuộc sống phong phú kia
Không làm tăng huyền nhiệm của vũ trụ vạn vật
Chỉ làm tăng linh tượng mà thôi
Chân lý không ở trong linh tượng
Ta nói với các ngươi
Trong lòng thanh tịnh khoan hòa
Không tìm đâu xa
Hơn sự sống đơn giản và nguồn vui sáng tạo
Ta bảo với các ngươi
Chân lý là sự sáng tạo
Nên nguồn sống và sự phát triển thế giới
Chân lý là sự hủy diệt
Là sức mạnh đè bẹp mầm mống tội ác
Sựi đen tối của hư vô
Và làn ánh sáng phi tuyền tuôn dội
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (11)
Từ hồng ân của Bà mẹ vũ trụ
Bà Mẹ hiền lương
Bà Chủ Vườn Hoa Hạnh của trời kia
Ta đã ôm ấp bầu vũ trụ này
Từ thuở thế giới đảo điên binh lửa
Ta đã làm tròn phận sự
Như các ngươi
Phải tự làm tròn trách nhiệm
Của một người Đại Hùng
Với sứ mệnh trần gian
Các ngươi phải làm sống lại
Giá trị lịch sử của thời gian qua
Giá trị của hiện tiền
Giá trị của tương lai hùng tráng
Và không cần
Những hào nhoáng nhỏ nhen
Những tự hào dân tộc phù phiếm
Những văn hóa hạ đẳng tầm thường
Những truyền thống đạo lý khô cằn
Chứa đựng mầm mống tai họa
Của sự yếu đuối thù nghịch nhỏ nhoi
Ta nói với các ngươi về Chân lý
Không là thứ Chân lý đã mòn ruỗng của tư duy
Đó là sự tân-tạo hằng cửu
Sự kiến tạo vũ trụ hiện tiền và hậu lai
Với tâm trí Đại Hùng với niềm tin
Thù tháng mãi mãi
Ở trên sự bình lặng tồn thế gian
Ta bảo với các ngươi
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (12)
Đừng lầm lạc vào con đường phố thị
Mà mọi giá trị đều mang lên bàn cân
Của bọn bán hàng ngã giá
Nhân loại đang được đánh giá
Như một món hàng giữa chợ đời
Các ngươi phải hủy diệt
Trong căn để tâm trí ngươi
Về tất cả mọi hành vi
Đang tập trung trong cảnh chợ đời
Và hãy vuợt thắng bằng giá trị
Tuyệt đối của người Đại Hùng
Bằng phẩm hạnh Hùng đại
Bằng ý chí cao cả
Bằng sự chọn lựa quyết định
Giữa đạo đức và quyền lợi
Và danh dự chân chính tối hậu
Của một cuộc đời chọn lựa giông tố
Cô độc và giá trị tuyệt đối
Của con người có trách nhiệm
Đối với bản thân và đối với
Lịch sử thế giới này
Ta đã nói
Yếu tính chân lý là tự do
Tự do không giới hạn
Tự do và tương quan với thế giới
Một thế giới điều hợp sống động
Và những nguyên tắc của kẻ ở chân trời
Định ra cho kẻ ở góc biển
NGÔN TỪ TRẦN KHÁNH DƯ (13)
Sự sống và môi trường
Biển khơi và rừng thẳm
Và đôi khi chân lý thực tiễn
Phải dừng lại ở trước mắt
Trong trí tưởng tượng quá xa của con người
Ta đã nói với người làm vườn
Nhà nông và người thợ rừng
Các ngươi hãy giữ những hạt giống
Mọc lên từ căn cội của hạt giống này
…
Từ cây trái này
Các ngươi hãy giữ gìn
không để cho hạt giống của mọi loài bị tự diệt
trên môi trường sống của nó
Các ngươi dầu cho có mang vô vàn hạt giống
cao cấp hơn trở về
Chỉ là để lai tạo
Và những hạt giống đầu tiên
Mới là căn cội và sự trường tồn
Sự sống huyết mạch của các ngươi
Nếu vì thích đổi mới
Và ham muốn tân tiến thế giới này
Các ngươi đã tự làm cho nó mau hủy diệt mà thôi.
* trích VÒNG CUNG NGUYỆT QUẾ
VẬY MÀ
Vậy mà ta hóa ra… Ta
Cỏ cây cũng đấy mà ra cõi người
Ta đi đứng giữa cõi đời
Bạn bè với bóng là người thứ hai
Tư duy nói nói cười cười
Mà trong gan phổi không lời… lạ chưa
Óc đầu có nắng cùng mưa
Mơ hồ ánh sáng rọi đua bóng chiều
Hoang vu rừng rú truông đèo
Ta tìm không thấy cheo leo tuyệt mù
Thánh thần Tiên Phật xa rồi
Lất ai bằng hữu giữa trời vân du
Từ thiên cổ đến ngàn sau
Tư duy trường rại ngăn rào bủa vây
Vậy mà đó đó đây đây
Cười cười nói nói chẳng hay chẳng từng
Đầu truông sóng bủa sau rừng
Bên khe núi dựng lưng chừng Tu Di
Cửa nhà vắng vẻ bóng mây
Đi về vô thỉ với ngày vô chung
Rượu ngà say phút ung dung
Tinh cầu nguyên tử nổ đùng giấc mơ
* trích TIA CHỚP HOÀNG HÔN
VỌNG ÂM
Sớm mai thế kỷ bời bời
Chân tình hư thực đạo đời quanh co
Viễn du qua vạn bến đò
Trần gian bể ngạn lô nhô nụ vàng
Ngậm ngùi thiên địa mênh mang
Bỗng nghe khánh bạc chuông vàng xa khơi
* trích SỬ THI
MẪU TỪ
Ngàn năm bom đạn im lìm
Còn vang đầu núi tiếng chim gọi chiều
Ngõ về cành bụp đơm bông
Lửa ngời đỏ thẳm một vùng hoang vu
Người về giữa hố hang sâu
Hầm than đốt củi sương mù bủa vây
Chiến trường xương máu an bày
Trời xanh bịt mắt cỏ cây thương người
Quanh co giữa phố chơ Đời
Nghe lời xa vắng những lời không hư
Chùa thiêng Phật điểm nụ cười
Trái tim Long Thọ đọ lời Duy Ma
Hải đồ cát trắng trường sa
Sa trường một cuộc quỷ ma lộng hành
Đêm đêm từ mẫu dỗ dành
* trích CỔNG GIÓ
VẾT SẦU
Lửa thiêu đốt dạ thiên tài
Sầu Tây phương thổi trăm ngày cõi đông
Chiều tuôn sa mạc nhuộm hồng
Tiếng gì kể lại trong giòng tuyết sương
Ngậm cười thân phận máu xương
Trời cay đắng để đôi đường phân chia
Ta về nghe động hồn khuya
Cất cao tiếng hát ngã đề không gian
Tuổi thơ em có lạnh buồn
Hãy nghe tiếng gọi bên nguồn chảy xuôi
ĐÊM TRUNG THU BUỒN VỌNG TRĂNG XUYÊN QUA NGÔI ĐỀN CỔ
Thời loạn ngồi bó gối
Non sông mấy dặm trời
Sương đầm hiên bóng tối
Trời sầu sao đổi ngôi
Nay ta buồn muốn khóc
Nay ta buồn muốn cười
Nghĩ thêm mặt sắc giận
Lũ chó ngao tôi đòi
Ta ngồi mãi vầng trăng
Trung thu ngời vẻ lạnh
Bầy trẻ thôi nô đùa
Nước non dường hiu quạnh
Lầu cao ai đó tá
Người đẹp có như ta
Đêm nay nằm duỗi tóc
Mong ngóng dặm trường xa
Bạn bè nhiều đứa ốm
Thư tại núi rừng hoang
Đứa nào còn, đứa mất
Dưới vầng trăng quan san
Trăng có soi miền Tây
Lụt tràn đồng nội trắng
Tang tóc hai mươi năm
Khổ đau chồng trĩu nặng
Trai đã ra chiến trường
Gái đi lính hậu phương
Run rẩy già kêu khóc
Thấu lên tận chin tầng
Gái buôn nhiều vô kể
Ngang ngang dạo phố phường
Không biết buồn vong quốc
Đông đổng nhạc lai căng
Ta ngậm ngùi cho thân
Thương đời và thương mình
Chạy bươi đà thấy khó
Ngồi viết ngẫm phân vân
THƠ NGẮN TRẦN TUẤN KIỆT
1- thế giới này mầu nhiệm thay
khi có con người
hành động
vì tự do tuyệt đối
của đời mình
2- anh yêu em vô tận
từ buổi bình minh
sáng thế đầu tiên
3- trên triền dốc tình yêu
anh hái quả mơ màng
tặng người yêu
hai bàn tay nguyện cầu
nâng lên ngang vầng trán
4- anh lắng nghe
thời gian gõ nhịp
trong trái tim mình
5- con chim vàng bay vút
khỏi khu rừng xanh
của anh
ngồi nhìn con bọ ngựa
nguyện cầu
ngẩng lên không gian
đắm chìm trong biển trăng sao
vô tận
6- nghe linh hồn nhẹ bỗng
xa vời tiếng kêu
thảm thiết của con người
dưới thế kỷ lầm than
7- trẻ thơ trẻ thơ
nụ hoa đào trắng
tinh khiết như mơ
8- có thân xác này
vui cùng cỏ cây
lều tranh vách đất
hạnh phúc mỏng dày
ta không cần biết
- cái đồng hồ đeo tay
9- gõ nhịp thời gian
cung đàn bất tuyệt
bay qua lầm than
* Sau cơn bão
Còn một con chim hót
Bài Thánh ca
Của thời đại mới
* Em đi trong bão
Em lượm lúa đồng
Khúc ca đồng nội
Xa vút hư không
mai tôi về sau núi
mà cất am tị trần
vẽ hình nàng bên gối
ngồi ngắm suốt mùa xuân
mai tôi về sau núi
suốt đời ngắm ánh trăng
tôi ngồi yên từ đó
trong bóng sáng mơ màng
tôi ngồi yên từ đó
cầu nguyện áng mây trời
vầng trăng huyền diệu lắm
xin mây dừng lại thôi
tôi nghe tiếng hát nàng
văng vẳng lùa mây trôi
và lùa cả hồn tôi
trỡ về trong dĩ vãng
từ đó hỏi trăng rằng
mai này trăng của ai
không gian vừa khẽ động
buông ra tiếng thở dài
TRĂNG XUÂN THU
ví mà có chán đời
lên núi nhìn chim bay
chưa chắc lòng đã thỏa
vì thiếu một bóng người
ví mà có ước vọng
về biển ngắm triều dâng
chưa chắc lòng đã thỏa
vì thiếu một vầng trăng
tôi nhìn chiếc lá bay
dửng dưng như cuộc đời
gió đông chừng đã lạnh
áo nàng ôm lấy vai
tôi mơ chuyện đời xưa
ồ ! dường như đã gặp
nàng ngày trước quay tơ
trong mùa trăng hiu hắt
nay tôi nhớ đến nàng
thắp cao ngọn đèn sáng
ôi ngàn năm ngàn năm
cớ sao buồn vô hạn
tôi ngồi hết buổi chiều
khói luồn bên quán nhỏ
xa mù mây bay theo
không biết lòng mờ tỏ
mai tôi về sau núi
mà cất am tị trần
vẽ hình nàng bên gối
ngồi ngắm suốt mùa xuân
mai tôi về sau núi
suốt đời ngắm ánh trăng
tôi ngồi yên từ đó
trong bóng sáng mơ màng
tôi ngồi yên từ đó
cầu nguyện áng mây trời
vầng trăng huyền diệu lắm
xin mây dừng lại thôi
tơi nghe tiếng hát nng
văng vẳng lùa mây trôi
và lùa cả hồn tôi
trở về trong dĩ vãng
từ đó hỏi trăng rằng
mai này trăng của ai
không gian vừa khẽ động
buông ra tiếng thở dài
NHẠC THỜI GIAN
Khuya vắng dạo Hạc cầm
Nào thiếu bạn tri âm
Từ ẩn vào thiên cổ
Thời gian ửng tiếng đàn
Nhẹ ru đôi cánh mỏng
Khe khẽ động ngàn thu
Ngủ say bên bờ nước
Sóng lớp giăng sương mù
Hạc ơi dừng cánh lại
Nghìn trùng mây trắng bay
Người đâu kim cổ đó
Hóa thành Hạc bên trời
BÊN SÔNG TRẦN GIỚI
Non thần xa cách ngàn xưa
Hạc về gợi tiếng sầu đưa muôn trùng
Bến bờ sóng lớp mênh mông
Trăng khuya vàng rụng mấy tầng trời xa
Con thuyền giọng hát đêm qua
Ngỡ như Thần Hạc ngân nga giữa trời
Giòng sông chảy lạnh về khơi
Mộng trường sinh cuộn bến đời ngược xuôi
NIỀM HOAN HỈ
Trăng say đêm tỏa sáng
Bừng vui đón hạc về
Lòng sông sâu vô hạn
Bóng Hạc động hồn khuya
DẠO CHƠI
Bảy miếu năm hồ mây dạo chơi
Độ bao nhiêu trí tỉnh bao người
Thi thiên tinh thể nào ai biết
Giữa bóng vườn xanh hạnh sáng ngời
HẠC ĐẬU
Bến hồng bóng hạc về khuya
Nghe như băng giá trời chia bến bờ
Trăng sao thu khói tỏa mờ
Nhành cao Hạc đậu bên bờ lau không
GIẤC MƠ NÀO
Đêm khuya dạo khúc Hạc cầm
Gió thu mát dãy sông Ngân bến bờ
Trời đầy mộng với cung tơ
Nỉ non xa vắng bụi mờ thinh không
Tóc mây ai vuốt nên giòng
Thơ bay cánh Hạc lượn vòng thời gian
Lửa hương về với cung đàn
Giấc mơ thế kỷ muộn màng về khuya
MÙA GIÓ THU NÀO
Em theo mùa gió thu nào
Để quên nửa giấc chiêm bao đêm rằm
Ta về còn nửa vầng trăng
Điểm trang mặt ngọc âm thầm bên hoa
Hạc từ viễn phố rời xa
Mênh mông trời đất sương pha ít nhiều
HÌNH BÓNG MẸ QUÊ
Lưng gầy lạnh gió đầu thu
Tóc bay theo khói sương mù bãi xanh
Cồn Tiên sóng lớp vây quanh
Năm mươi năm đã dấu hình mẹ xưa
Đông buồn ngày ấy bơ vơ
Lệ không chảy động hồn thơ giữa hồn
Chiến tranh khói lửa chập chùng
Biết đâu nội chiến quê hương oan cừu
Thanh bình khúc hát vu vơ
Đêm nay nhớ mẹ bên bờ lau không
Cồn tiên bóng hạc lượn vòng
Sầu riêng cúi mặt đôi giòng lệ sa
Thơ Trần Tuấn Kiệt, loại thơ Thần linh nói lên tiếng nói của Tồn thể, của Uyên nguyên, của nguồn cội tâm linh con người mà Bùi Giáng đã từng ca ngợi là “Tiếng Thơ huyền diệu quá…” như các bài:
* HÁT THẦM
Em hát trong rừng sao
Tôi ngủ dưới cội đào
Chợt mùa Đông tuyết phủ
Biết tìm em nơi nao
* TƯỢNG
Em đi chân bước lạc đà
Suốt miền ải hạn giữa sa mạc người
Phượng hoàng xuống đậu hai vai
Ngậm hoa Quỳ nhớ thiên thai không về
Phù vân một áng trôi đi
Với hồn xưa động bốn bề không gian
* XƯA KIA
Xưa kia ta đến bên thành
Cỏ cây cũng nhớ thương mình ra hoa
Vầng trăng-Bến ngựa-Giang hà
Bia thành vách mộ lòng ta chợt buồn
* TUẦN HOÀN
Con chuồn chuồn lá mạ
Từ đồng cỏ mùa xuân
Bay suốt qua
mùa Hạ
Rồi trở về mùa Đông
* THƯỢNG ĐẾ
Thượng đế Người dệt vải
Quăng thoi Nhật Nguyệt sầu
Tháng năm đờ đẫn lại
Lá vườn rơi về đâu
Hồn ta như mây trắng
Dàn lên bao vòm cầu
* QUÊ HƯƠNG
Lòng ta vì quá đỗi nhớ thương
Cành hoa bụp cũ khóc bên đường
Bến khuya Sa đéc trăng mười sáu
Mấy độ chìm theo sóng lớp lang
Hỡi người con gái bến Tân Quy
Nàng hát ta nghe tiếng hát gì
Tóc xõa bốn trời trăng gió tụ
Mây vờn âm điệu nét phương phi
Hát nữa nàng ơi! não bốn trời
Cành hoa bụp cũ bến kia rơi
Quê hương khúc hát chừng đưa lại
Lớp sóng trường giang lạnh đến trời
* ĐÊM
Đêm lang thang lũ xì ke ma túy
Đời cũng buồn bụi bặm kém chi ngươi
Đêm đơn độc vuốt nanh chìa nhọn hoắt
Trăng xa xăm đầu bạc phếu bên đời
Đêm đĩ thõa ở trong lòng khát vọng
Đêm điếm đàng gió tạt lạnh mưa rơi
Đêm đỏ thắm tối tăm mùi máu lệ
Đêm đi hoài đi mãi đi quên thôi
Đêm ngồi lại giữa lộ buồn thăm thẳm
Ngả ba đường ôi lối rẽ quê hương
Đêm chó má đêm đái đường ướt đẫm
Đêm tụng kinh ma quỷ để xa đời
Đêm Mê cung với “bẫy người” nhục thể
Đêm cô hồn các đảng kiếm tìm xôi
Đêm tự do vô cùng trong đói rách
Đêm thê lương tàn bạo bóng ma người
Đêm cảm tưởng phố sầu như mở rộng
Đèn lưa thưa rắn rết bò lang thang
Đêm rực lửa trẻ em không cơm áo
Đêm già nua kể lể bóng ma Chàm
Đêm Thượng đế ngồi chơi sòng bạc mới
Thả rừng mây trên chiếu bạc lầm than
Đêm quỷ vương vẫn kêu gào địa ngục
Đêm thiêng liêng, đêm rực rỡ huy hoàng
* CHIỀU NỘI CHIẾN
Ta đi trong buổi chiều nội chiến
Hành lý trên đời chỉ có Thơ
Có những người yêu giờ đã biến
Theo dấu thời gian với hải hồ
Ta đi trong mùa xuân nội chiến
Đôi bờ Bến Hải lạnh rưng rưng
Tự do nô lệ phơi đầy xác
Một lũ cô hồn làm đục nước
Mặc tình vơ vét của muôn dân
Túi tham mở rộng hơn trời đất
Xương máu xây cao tháp vạn tầng
Ta đi trong lầm than chủng tộc
Nước non người đẹp chẳng còn ai
Đêm thâu ngụm rượu buồn đơn độc
Ánh chớp thiên thu chợt lóe dài
Ta đi về một bến sông xưa
Ngồi ngắm đò ngang nghe gió đưa
Có bóng mây chiều đang nhạt nắng
Có tình nhân loại nở đong đưa
Thăm thẳm hồn ta chân đã mỏi
Hơi tàn lê lết bước thiên thu
Một hai sợi tóc xanh đà bạc
Theo gió bay về đâu những đâu
BA LA MẬT
Bên gốc hàng rêu mốc
Người nói gì với ta
Sương giăng mù mặt đất
Trăng soi dẫy thiên hà
* Sau cơn bão
Còn một con chim hót
Bài Thánh ca
Của thời đại mới
* Em đi trong bão
Em lượm lúa đồng
Khúc ca đồng nội
Xa vút hư không
TrẦn Tuấn Kiệt